NỔI NHỚ NGÀY
KHAI TRƯỜNG
Những chiếc lá vàng mùa thu
nhẹ nhàng rơi bên khung cửa, mùa thu lại về mang theo chút hương thơm dìu dịu
làm man mác lòng người. Mùa thu đưa tôi về với mái trường xưa, với bạn bè, với
thầy cô, lớp học, với những trang vở thơm tho đầy ắp những kỉ niệm…
Sáng
đầu thu trong xanh
Em mặc
quần áo mới
Đi đón
ngày khai trường
Vui như
là đi hội…
Tôi thật không thể nào quên
được cái ngày đầu tiên mình đi học. Đó là một ngày nắng nhẹ, không gian như
rộng lớn hơn, cảnh sắc dường như cũng thay đổi khiến lòng tôi dâng lên một cảm
xúc bâng khuâng, xao xuyến lạ thường…
Và ngày hôm nay khi đứng trên
bục giảng, tôi cầm trên tay cuốn sách thân thương và giảng cho học trò của mình
những kỉ niệm đẹp nhất ngày đầu đi học mà tác giả Thanh Tịnh đã viết: “ Hằng
năm cứ vào cuối thu lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây
bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường…”
Bao cảm xúc thân thương lại
ùa về trong kí ức, “ Tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở
trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng..” Tôi
bồi hồi nhớ về kí ức tuổi thơ của mình. Kỉ niệm ấy mới đẹp đẽ làm sao! Nhớ lại
cái thưở còn rụt rè nấp dưới tà áo mẹ, những lời nũng nịu thẹn thùng không dám
đáp lời cô. Ấy thế mà bây giờ đã trở thành một kỉ niệm khó phai mỗi khi nhớ về
nó.
Giữa những hoài niệm trong
trẻo đẹp đẽ vô ngần ấy, giữa những bộn bề cảm xúc và suy ngẫm, giữa những khuôn
mặt hân hoan của đàn em thơ lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến.
Cho tôi ở lại giữa mùa thu
Làm tiếng trống trường ngân dài nỗi nhớ
Làm chiếc lá nhẹ rơi qua khung cửa
Làm áng mây trôi tinh khiết áo học trò.
Làm tiếng trống trường ngân dài nỗi nhớ
Làm chiếc lá nhẹ rơi qua khung cửa
Làm áng mây trôi tinh khiết áo học trò.
THUÝ HOA
TỔ
NGỮ VĂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét